[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae / Chương 33: Em Đợi Tôi Ở Chợ Hwagae
[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Ây dà, này Hobi à! Hobi! Ơ? Này Jung Hoseok!!!
  • Thiếu gia điệu đà kia gọi sóc bông không biết bao nhiêu lần, vậy mà cậu vẫn cứ như người mất hồn, đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa.
  • Tách trà hoa cúc ấm nóng trên tay cậu giờ đã nguội ngắt, thế nhưng Hoseok chẳng hề hay biết, cứ vậy mà ôm khư khư lấy nó. Kim Seokjin càng nhìn càng đau lòng, anh nắm tay cậu đứng dậy, lôi ra ngoài xe nơi những vệ sĩ luôn túc trực trong tư thế sẵn sàng.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Đi! Để anh đưa mày đi chơi cho khuây khỏa. Cứ thế này không sớm thì muộn mày cũng sẽ phát điên lên mất!
  • Thế nhưng Hoseok đã một mực phản kháng, cậu hất tay người đang kéo mình kia, đoạn nhíu mày nói nhỏ.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Em không đi đâu, anh về đi.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Ha, giỏi nhỉ? Giờ dám đuổi cả anh mày ư? Em hồ đồ quá rồi đấy Hobi!
  • Seokjin tức giận hét lên, hai tay khoanh trước ngực như kìm nén phẫn nộ để không xảy ra xô xát với kẻ ngang bướng kia.
  • Song cậu vẫn chỉ lắc đầu, chẳng buồn đáp trả, buồn bã lết thân xác kiệt quệ đi vào trong nhà.
  • Trông thấy dáng vẻ tựa bộ xương khô chẳng còn bất cứ dấu hiệu của sự sống nữa, Seokjin không nén được nỗi xót xa. Anh cuối cùng vì quá bức xúc mà gào lên trước thân hình lầm lũi dần xa rời mình kia.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Mẹ kiếp! Rốt cuộc kẻ nào đã khiến em trở nên như vậy hả?! Anh nhất định phải đánh chết nó.
  • Hoseok nghe tới đây thì bật cười thành tiếng, rõ ràng tới mức đôi vai đang lặng lẽ bỗng rung lên bần bật, thoạt quay người lại, nghiêng đầu đáp với vẻ bất cần.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Anh đi mà hỏi Min Yoongi ấy.
  • Nói xong thì quay đầu trở lại, tiếp tục bước, miệng còn không ngừng lẩm bẩm như kẻ mất trí.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Tên khốn ấy, đồ không có tình người, đồ nhẫn tâm...
  • Khoảnh khắc nghe được cái tên thốt ra từ miệng của người kia, Kim Seokjin thực sự đứng hình hồi lâu. Sau đó anh chạy tới bên cậu, giữ tay Hoseok lại, cố gắng dùng lời nhẹ nhàng hết mức để thuyết phục sóc nhỏ.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Em đừng như vậy nữa nhé? Anh đưa em đi tìm hắn, có được không? Hobi à, em mau tỉnh táo lại đi, làm ơn... Xin em đấy...
  • Trông người trước mặt mếu máo đến khổ sở, cậu cuối cùng cũng không đành lòng mà dừng chân, đoạn quay sang nhìn anh, gật gật đầu như đồng ý. Giây tiếp theo như thể chẳng kìm lòng được, Hoseok bất chợt gục đầu lên bả vai Seokjin, hai tay bấu chặt vào vạt áo của anh mà nức nở tựa một đứa trẻ lạc mẹ khẩn khoản tỏ bày.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Đưa em đi gặp hắn với... Hắn sẽ không về đây nữa, hắn không thể về được nữa rồi... Đều tại em, anh Seokjin ơi, đều tại em đã đuổi hắn...
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Không phải tại em, đồ ngốc này! Kẻ nào dám đổ tội cho Hobi của tôi cơ chứ? Đừng khóc nữa, anh đưa em đi tìm hắn.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Ư... ừ.
  • Cậu nhận được cái ôm chặt an ủi từ người kia như được tiếp thêm sức lực, thoạt lại gật đầu lia lịa để thể hiện bản thân đồng ý với lời anh nói.
  • Một lúc sau, hai người ngồi trên ghế sau của chiếc ô tô đang thẳng tiến vào thành phố thủ đô Seoul. Bầu không khí ngột ngạt khi cả hai đều chìm vào im lặng, không ai nói với ai câu nào.
  • Mắt Hoseok đã sưng húp vì khóc nhiều, cả người mệt nhoài khi chỉ quẩn quanh nghĩ tới hắn. Cậu lúc này thật sự muốn cười nhạo chính bản thân của mình - ủy mị tới mức vô dụng. Tay trong vô thức cứ vân vê nhau tới bật máu khi nào không hay.
  • Seokjin đã trông thấy toàn bộ dáng vẻ dằn vặt như tự kỷ của người kia, anh đau lòng đưa tay đan vào tay cậu để sóc nhỏ không tiếp tục hành hạ mình nữa, đoạn nhẹ giọng vỗ về.
  • Kim Seokjin
    Kim Seokjin
    Em thử gọi điện cho cậu ấy xem địa chỉ ở đâu.
  • Hoseok đã mất hoàn toàn khả năng phán đoán nhạy bén mọi ngày, cậu răm rắp nghe theo yêu cầu của người kia một cách mù quáng, tay theo quán tính nhấn gọi dãy số không lưu tên mà cậu đã thuộc từ lâu.
  • Những âm thanh nối kết vang vọng trong sự hồi hộp của Seokjin, anh nín thở dõi theo cuộc trò chuyện sắp sửa diễn ra giữa hai người.
  • Thoạt bên kia có một giọng người đàn ông khản đặc vọng tới, thều thào truyền qua điện thoại.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    A lô?
  • Nghe được giọng mơ màng lúc mờ lúc tỏ của Yoongi, trái tim Hoseok bất giác thắt chặt lại nghẹn ngào. Cậu nuốt khan cổ họng đắng ngắt, khó khăn nói khe khẽ.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Anh đang... ổn không?
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Ừ ổn lắm.
  • Vừa nghe tiếng rõ ràng, đoạn hắn để điện thoại xa khỏi miệng, nói qua rất khẽ với người cạnh đó.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Tháo giúp tôi dây xích ra một lát, tôi cần nói chuyện điện thoại.
  • Dù lời kia rất nhỏ, song cậu lại nghe được không sót một chữ nào. Hoseok chẳng thể kìm nén nỗi sốt ruột xen lẫn sợ hãi cuộn trào trong lòng, cậu dồn dập hỏi, nước mắt lại lần nữa trào dâng.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Anh thật sự không sao đấy chứ?! Là đang nói dối có đúng không? Anh rốt cuộc đang ở đâu??
  • Biết sóc bông đã phát giác tình trạng của mình, Yoongi đưa bàn tay sưng vù, tím tái lên quệt đi máu và mồ hôi túa ra đầm đìa trên mặt, cố chỉnh giọng bình ổn nhất đáp lại.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Tôi không sao, mấy ngày nữa sẽ trở về. Không phải em nhớ tôi rồi chứ?
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Anh đừng nói nhảm nữa! Trả lời đi, anh đang ở đâu?
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Tôi...
  • Ngừng một lát, Yoongi dường như nhận ra lẫn trong giọng nói kia là tiếng khóc nấc nghẹn đến quằn quại của Hoseok. Hắn nhíu chặt mi tâm, nghiến răng kiên nhẫn đáp lại, cả cơ thể chằng chịt thương tích vì những đòn roi vút lên cả ngày lẫn đêm quật vào da thịt bắt đầu hành hạ hắn.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Đang ở nhà nghe bố giáo huấn chút thôi. Em vẫn ổn đấy chứ?
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Nói dối!
  • Hoseok hét toáng lên trong điện thoại, nhói lòng tới mức xé toạc tâm can thanh tĩnh bấy lâu của hắn. Đoạn cậu òa khóc, nằng nặc đòi hắn nói ra sự thật.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Nếu anh đang ở nhà, vậy ra ngoài gặp tôi đi. Ngay bây giờ, tôi đang ở trước cổng nhà anh đấy!
14
Chương 33: Em Đợi Tôi Ở Chợ Hwagae